nghèo ở miền Trung. Ba mẹ tôi nhiều con nhưng ít đất nên chủ yếu phải đi làm thuê để nuôi 6 đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn.
● Em đã phản bội tôi!● Về với kỉ niệm
window.onload = function () {resizeNewsImage("news-image", 500);}
Tôi còn nhớ, vào mùa biển yên, ba mẹ tôi đi lựa cá thuê ngoài bến, buổi chiều về mẹ mang theo mớ cá vụn. Thế là anh em tôi có được một bữa no nê. Kỷ niệm ấy theo tôi mãi cho đến những ngày sau này khi tôi đã học hành, đỗ đạt nên người. Tôi còn nhớ khi rời quê vào TPHCM học đại học, tôi đã nói với mẹ: “Khi nào thành đạt, giàu có thì con mới trở về”. Mẹ tôi rơm rớm nước mắt: “Không cần phải như vậy đâu con. Ráng sống cho đàng hoàng là ba mẹ vui rồi”.
Tôi mang mặc cảm nghèo hèn vào đời nên lúc nào cũng nung nấu ý định bằng mọi giá phải thay đổi cuộc sống của mình. Kết quả là tôi đã toại nguyện. Giờ tôi đã có một vị trí vững vàng trong công ty, tôi được sếp tin cậy vì lúc nào cũng hoàn thành xuất sắc công việc. Tôi đã có một ngôi nhà đàng hoàng của riêng mình. Tôi có thể đến những nhà hàng sang trọng khi không thích ăn cơm nhà do người giúp việc nấu; tôi có thể đi nghỉ mát cuối tuần ở những resort sang trọng với tiền phòng tính bằng USD. Tôi đã có tất cả những gì tôi mơ ước khi còn nghèo khó.
Đôi khi, tôi muốn được sống lại những cảm xúc thật của con người mình! (Ảnh minh họa).
Thế nhưng tôi chưa bao giờ thấy vui. Những người bạn quanh tôi rơi rụng dần. Họ có gia đình, chồng con nên sau giờ tan sở là phải trở về với công việc của một người mẹ, người vợ; họ thích rủ nhau vào những quán bún ốc vỉa hè mỗi kỳ lĩnh lương; họ thích đi nghỉ mát ở những khu du lịch bình dân... Nói chung là họ thích những điều mà tôi cố tình xa lánh. Đúng hơn là tôi cố tình tạo ra cho mình một vỏ bọc sang trọng để “trả thù” quá khứ khổ nghèo. Lắm khi tôi thèm sà vào quán bún riêu hay xe nước mía bên đường để được thật sự là mình, để được sống trọn vẹn với những ham muốn rất con người đã bị đè nén. Nhưng tôi không thể. Thật ra là tôi không dám.
Và tôi cảm nhận được nỗi cô đơn đang gặm nhấm, đang giết dần mòn con người ích kỷ, hèn nhát của mình...
***
Khi kẻ thứ 3 xuất hiện trong tình yêu? Hay bạn phát hiện tin nhắn khả nghi trong điện thoại của ông xã?…Tất cả những bài viết hay nhất liên quan tới chủ đề ĐẶC BIỆT trên sẽ được xuất hiện ở Kẻ Thứ 3 vào 9h sáng thứ 3, 5, 7 hàng tuần.
● Phía cuối con đường!● yêu hay là sự ngộ nhận?● Sinh nhật không có em● Bàn tay biết nhớ!
24H.COM.VN (Theo Nguoilaodong)
Gửi bài viết này cho bạn bè Ý kiến phản hồi Bản in
Sao em không thể?
(24h) - Em cũng không ngờ em đã quý mến anh ngay từ lần gặp đầu tiên. Anh giản dị và chân chất giống như người ở quê em. Cách nói chuyện không nhẹ nhàng nhưng mang đến cho người nghe sự yên tâm đến lạ.
● Bố nuôi à! Con không thể yêu bố...● Cô ấy mang trong mình giọt máu của anh!
window.onload = function () {resizeNewsImage("news-image", 500);}
Đúng là khi nói chuyện với anh em như cởi mở được lòng mình. Ngồi với anh, em không biết nói thế nào, bắt đầu các câu chuyện từ đâu. Em sợ, em vốn rất sợ sự im lặng giữa hai người trong một khoảng không gian nào đó và ước ngay được rằng có ai đó là người thứ ba phá vỡ không khí ngại ngùng khó hiểu (chẳng hạn như em bé con chủ quán nước vào buổi tối đầu tiên em gặp anh). Em không phải là người kênh kiệu nhưng sau mối tình đầu tiên dở dang dù trong lòng có đôi khi rung động nhưng rồi lại không thể yêu thêm người nào khác. Em tín tâm vì thế mà luôn nghĩ mình bị một mối duyên âm theo bám. Sau nhiều lần cố gắng, em đành mặc kệ chuyện tình yêu của mình vì nghĩ rằng số mình nó thế, có cố gắng đến đâu cũng chỉ có vậy. Khi gặp anh, em lại nghĩ khác, có thể đó là duyên số giữa anh em mình (có nhiều lý do để em nghĩ thế).
Em thật khờ anh ạ, khi nghe người ta kể về hoàn cảnh của anh cho đến khi gặp anh, em đã có ý nghĩ rằng sẽ là người chia sẻ với anh tất cả, là người cùng anh trải qua những buồn vui trong cuộc sống sắp tới. Đừng cười em nhé, em đã mơ ước điều đó.
Em lại ước mình có thể nói được với anh rằng em là một cô gái tốt...
Anh là phó phòng Tài chính chi nhánh một ngân hàng...nhưng với em điều đó không quan trọng. Em nghĩ rằng em quý mến anh không phải vì điều đó. Anh có thể là bất kỳ ai cũng được, không quan tâm đến anh đang có những gì chỉ cần là con người đó, tư chất đó thì em cũng vẫn yêu. Nhưng điều mà em nghĩ lại không thể. Anh rất cẩn thận trong chuyện tình cảm. Em nghĩ điều đó là lẽ đương nhiên vì chính em cũng rất cẩn thận về sự lựa chọn tình cảm của mình. Gửi gắm cuộc đời mình cho một người là điều hệ trọng nhất trong cuộc đời, anh phải lo lắng, phải suy nghĩ và lựa chọn chứ, anh nhỉ?
Em hiểu anh nhưng mà em lại ước giá như mình có thể nói được với anh rằng anh cứ yên tâm đi, anh sẽ không phải ân hận điều gì khi chọn em làm bạn đời. Và anh sẽ ân hận. Và anh sẽ nuối tiếc. Và cuộc đời anh thật không may mắn chút nào khi gặp một người như em mà không chọn. Em có thể nói như vậy với anh không? Không, không đâu. Làm sao em có thể nói với anh như thế được chứ? Vì em là con gái, vì bản chất của em là không thích tán tỉnh, cưa cẩm cho dù em rất yêu người đó. Em sợ sự khinh bỉ. Em sợ sự coi thường. Lòng tự trọng của em quá cao. Em vẫn nghĩ tất cả đều là duyên số.
Em lại ước giá mình có đủ lòng can đảm, giảm bớt một chút tự trọng bản thân để tấn công anh, để có thể thực hiện được điều mong muốn là bên anh, chia sẻ với anh trong cuộc đời này. Em lại ước mình có thể nói được với anh rằng em là người tốt mà anh đừng lo. Em đủ chăm chỉ, đủ đảm đang, đủ sức để chăm sóc cho anh, cho gia đình và đủ hiểu biết để giữ gìn cho anh các mối quan hệ trong cuộc sống, đủ niềm tin để mang đến cho anh niềm vui. Như thế là quá tự tin vào bản thân nhưng đó là sự thật và em có thể hứa chắc chắn điều đó. Em ước mình có thể chứng minh cho anh thấy chọn em là sự lựa chọn tốt nhất cho tương lai của anh. Nhưng điều đó là không thể.
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !