Nỗi đau khi con bất hiếu Mưa trời ngập chảy ra sông. Nhớ công dưỡng dục ra công đáp đền. Gió đưa cành trúc la đà,mẹ cha còn sống Phật Đà hiện thân!Câu ca dao nhắn nhủ con cái phải khắc sâu công ơn sinh thành và dưỡng dục của cha mẹ, nhưng có người đã quên đi điều đó nên phải ra chốn pháp đình...
1 Cụ Trần Thị Đẹp có hai người con gái, gả chồng cho ra riêng. Năm 2006, thấy con gái Phan Thị Thảo không có nhà cửa nên cụ kêu về ở chung. Sống với nhau chưa đầy hai năm, người mẹ không thể chịu nổi bởi bà Thảo đối xử với mẹ rất tệ bạc. Cụ Đẹp thường xuyên sang nhà con gái út than thở. Bà Thảo thấy thế cho rằng mẹ mình sẽ giao căn nhà cho em, thường lớn tiếng mạt sát cụ Đẹp.
tối 24-7-2008, bà Thảo không thấy bản photo giấy tờ nhà, nghĩ mẹ lấy đưa cho em nên quát tháo om sòm, yêu cầu cụ Đẹp đưa tờ photo dù cụ Đẹp phân trần không giữ. Sau đó bà Thảo xông vào bóp cổ, xô mẹ ngã và đuổi cụ Đẹp ra khỏi nhà. Uất ức, cụ Đẹp trình báo công an rồi đến nhà con gái út ở. Khuya hôm đó, cụ Đẹp kêu đau bụng, người con út vội vã chở mẹ đi bệnh viện nhưng cụ Đẹp đã tử vong do vỡ hành tá tràng.
Nghe vị đại diện Viện Kiểm sát nhân dân TP Vĩnh Long đọc cáo trạng trong phiên tòa sơ thẩm ngày 7-9, người dự khán đều lắc đầu kêu lên: “Trời ơi! Bất hiếu đến thế là cùng...”. Nhiều người hàng xóm cho biết bà Thảo thường hay chửi mắng mẹ mình bằng những lời lẽ thô tục như “con quỷ già, con quỷ cái...”. Bất bình trước cảnh đại nghịch đó, có người đã khuyên nhủ bà Thảo nên sống cho đúng đạo làm con.
Bà Thảo chẳng những không nghe mà còn cho rằng họ nhiều chuyện. Dù tòa tuyên án bị cáo Thảo 5 năm tù nhưng người dự khán vẫn không bằng lòng, bởi theo họ: “Hành vi đánh mẹ như thế phải xử cả chục năm tù mới đáng”.
2 Vợ mất, ông Lê Văn Phát ở vậy vất vả nuôi ba con. Khi hai con gái lấy chồng, ông Phát đều cho mỗi người nửa hecta đất. Khi con trai út cưới vợ, ông cho 2ha vườn, chỉ giữ lại phần mình 1ha và giao luôn giấy tờ đất cho con trai quản lý. Sống với nhau được vài năm phát sinh mâu thuẫn, vợ chồng người con trai út cất nhà ra ở riêng nhưng không cho ông Phát canh tác trên phần đất của ông với lý do đất đó là phần của người mẹ, phần của ông đã chia cho hai chị. Tức lý, ông đâm đơn kiện, tòa sơ thẩm tuyên người con trả lại. Vợ chồng người con trai kháng cáo.
Trong phiên tòa phúc thẩm ngày 15-10-2008 tại TAND TP Cần Thơ, ông Phát trình bày: “Thưa tòa, tôi không thể sống chung với vợ chồng con trai mình được, chúng hỗn hào với tôi lắm! Tôi 60 tuổi rồi, đâu còn làm gì được nữa, 1 mẫu đất đó là nguồn sống duy nhất của tôi...”. Ông chưa trình bày hết, người con dâu giãy nảy: “Thưa tòa, cha tôi xài hoang phí lắm, ăn uống thì đòi ăn đồ ngon. Bệnh chút là đòi đi bác sĩ. Rồi ổng còn lấy tiền cho người ta bảo là làm từ thiện, như vậy ai mà chịu nổi.
Nhân đây tôi đề nghị tòa buộc ổng phải trả tiền cho vợ chồng tôi trong lúc ổng nằm viện, vợ chồng tôi phải xuất ra một số tiền lớn trả viện phí...”. Người con dâu có lẽ còn kể lể nữa nếu hội đồng xét xử không cắt ngang: “Thế có bao giờ chị tự hỏi, chồng chị nên hình hài, vóc dáng, nhà cao cửa rộng là nhờ ai? Xét về đạo dâu con đúng ra chị phải kính trọng cha chồng, đằng này tại tòa chị còn gọi cha chồng là ổng, huống hồ gì ở nhà”.
Tòa phúc thẩm y án, xử vợ chồng người con phải trả lại quyền sử dụng đất cho người cha. Mặc dù thắng kiện nhưng ông tâm sự bằng giọng buồn não: “Cả đời vất vả lo cho con lập thân vào đời, nở mặt rạng mày với thiên hạ. Đến già chỉ mong có chỗ nương nhờ vào con. Vậy mà nó đối xử với mình như vậy. Ngày xưa nó không đến nỗi nào, từ ngày có vợ, nghe lời vợ mới thành ra như thế.
Thương cho vong linh bà nhà ở chín suối biết được cảnh cha con như thế này chắc bả đau lòng lắm...”. Nói đến đây, hai dòng nước mắt ông lại lăn dài...
3 Bà Dương Thị Thu Hà, phó chánh án TP Cần Thơ, tâm sự: “Xét xử những vụ án con cái ngược đãi, đánh đập cha mẹ mà cảm thấy đau lòng. Họ không hiểu rằng được phụng dưỡng đấng sinh thành là sự may mắn tối thượng đối với con cái.
Họ không thấy được những ai hiếu dưỡng với cha mẹ đều không những hưởng được rất nhiều hạnh phúc từ sự yêu quý của cha mẹ, người thân trong gia đình mà còn nhận được sự tán dương kính trọng của xã hội”.
Người xưa có dạy: “Trong các tội không tội gì nặng bằng tội bất hiếu. Trong cái thiện không gì bằng hiếu thảo”. Cho dù xã hội phát triển, hiện đại đến đâu đi nữa thì những quan niệm, chân lý ấy không bao giờ thay đổi.
Tần tảo nuôi nhà chồng
Đến xã Bình Long, huyện Châu Phú, tỉnh An Giang hỏi chị Trần Thị Ên, bà con đều tấm tắc ngợi khen. Ông Trần Phước Hậu, phó chủ tịch xã, nhận xét: “Một mình tần tảo mưu sinh nuôi cả gia đình, một mực hiếu thảo với cha chồng, hiếm ai sống tốt được như thế“.
12 giờ trưa, chị Ên đạp xe hàng chục kilômet với đôi chân trần, chị lội theo bờ ruộng để cắm câu ếch dưới cái nắng như hun đốt đến 3g chiều.
12g khuya, lại đi gỡ ếch trong cái lạnh như cắt da đến 4 giờ sáng... Ngoài nghề câu ếch, người phụ nữ 43 tuổi này không từ nan bất cứ việc gì từ cắt lúa thuê, giậm lúa mướn, đào đất, đào hầm... để nuôi cha chồng, chị chồng và con trai đang học lớp 6.
13 năm trước, khi người chồng lâm chung gửi gắm cha già cùng người chị bị bệnh tâm thần, chị gật đầu hứa và lời hứa ấy theo chị cả cuộc đời. Cảnh nhà dù túng bấn nhưng hễ cha trở bệnh là chị chạy vạy ngược xuôi mượn tiền lo thuốc thang, đút cho cha từng muỗng cơm, ly nước.
Mấy năm gần đây, tuổi tác cao khiến cha chồng càng đãng trí, tính tình cáu gắt, gặp chuyện gì không vừa bụng là ông nổi giận quát tháo. Còn chị chồng rất kén ăn, bữa nào không có cá thịt ngon là bỏ ăn, lên cơn quạu quọ, đập phá lung tung. Nhiều lần chị Ên bị chị chồng bất thình lình đánh từ phía sau, đánh lên đầu, vai bằng bất cứ vật dụng gì, đau mấy ngày trời... Có người thấy thế khuyên chị gửi cha chồng vào nhà dưỡng lão, chị chồng vào bệnh viện tâm thần chứ như vậy thì cực quá.
Chị lắc đầu: “Cha mẹ chồng cũng như cha mẹ ruột. Nếu không có cha mẹ chồng thì sao có chồng mình. Nếu gửi vào đó, người ta đâu có chăm sóc bằng mình. Không ai chiều nổi tính nết, bệnh sẽ nặng thêm. Cha mẹ hi sinh cả đời lo cho mình thì đến tuổi già mình phải phụng dưỡng lại, như thế mới đúng đạo làm người...”.
Phóng sự - Ký sự
Thứ Sáu, 16/10/2009, 06:47 (GMT+7)
Máu hiếm: cho đi và nhận về - Kỳ 2: Lòng tốt sinh mầm thiện
TT - Có không ít người khi nhận được những giọt máu hiếm đã lại hiến máu giúp đỡ những bệnh nhân khác. Họ xem đó như một cách trả ơn cho người, cho đời. Và khi cha mẹ đi hiến máu cũng là cách gieo mầm thiện vào lòng con cái. Lòng tốt cứ thế ngày càng lan xa.
Chị Dung đang cho đi những giọt máu quý hiếm của mình - Ảnh: Đ.Tuyên
>> Kỳ 1: Người hiến hơn 12 lít máu
ghĩa tình máu hiếm
"Trong lúc mình gặp khó khăn, họ đã đến với mình. Lại ngay thời điểm cận tết, việc làm của họ là nghĩa cử cao đẹp, đáng trân trọng biết bao"
Chị Trần Thị Quốc Hương
Chị Trần Thị Quốc Hương nhớ lại vào tối 24 Tết Nguyên đán năm 2008 chị đau bụng và có dấu hiệu sinh, người nhà cấp tốc đưa vào Bệnh viện Nhân Dân Gia Định. Trải qua hơn hai ngày theo dõi sát của các y bác sĩ cùng với những cơn đau quặn thắt người, đến ngày thứ ba, sau khi hội chẩn các bác sĩ thông báo chị phải sinh mổ. Thế nhưng, ngặt một nỗi chị Hương lại mang nhóm máu cực hiếm O (Rh-). Tất cả người nhà của chị Hương được điều động đến bệnh viện để thử máu nhưng không ai có cùng nhóm máu (Rh-) như chị. Nguồn máu trong bệnh viện cũng không có loại máu tương thích.
Thật là tiến thoái lưỡng nan, trong khi chưa có nguồn máu tương thích với bệnh nhân nên các bác sĩ không thể đưa chị Hương lên bàn mổ. Ban giám đốc Bệnh viện Nhân Dân Gia Định gọi điện và fax văn bản cầu cứu cấp tốc Trung tâm Hiến máu nhân đạo TP.HCM nhờ hỗ trợ nguồn máu hiếm. Nhưng lại đúng vào ngày 28 tết nên nguồn máu khó tìm. Những thành viên trong Câu lạc bộ Máu hiếm TP.HCM đã tản mác về quê, nghỉ tết.
Người thân của chị Hương như ngồi trên đống lửa. Nguồn máu hiếm biết tìm đâu đây? Và cuối cùng may mắn cũng đến, bệnh viện đã liên hệ điện thoại được với một chị trong ban chủ nhiệm Câu lạc bộ Máu hiếm. Mọi người mong ngóng sự phản hồi, trải qua một đêm dài với bao thao thức. Thế rồi hai thành viên trong Câu lạc bộ Máu hiếm nhà ở TP.HCM có cùng nhóm máu O (Rh-) sau khi nhận được điện thoại đã cấp tốc lên đường hiến máu cho chị Hương. Cuối cùng ca sinh mổ của chị Hương cũng thành công, thật may mắn mẹ tròn con vuông và không phải truyền máu như dự kiến.
“Trong lúc mình gặp khó khăn họ đã đến với mình. Lại ngay thời điểm cận tết, việc làm của họ là nghĩa cử cao đẹp, đáng trân trọng biết bao” - chị Hương xúc động nhớ lại. Chị cũng cho biết sau này nhiều lần chị tìm hiểu ai đã hiến máu cho mình nhưng chưa tìm ra, chưa gửi được lời cảm ơn đến ân nhân nên chị Hương vẫn áy náy trong lòng. Người làm ơn cho đi không cần trả ơn, nhưng người nhận luôn biết hàm ơn.
Và như là một việc làm trả nghĩa, sau này chị Hương đã tự nguyện tham gia Câu lạc bộ Máu hiếm để có cơ hội giúp đỡ những bệnh nhân khác. “Khi nào có bệnh nhân cần tôi luôn sẵn sàng đi hiến máu. Đó cũng là một cách trả ơn những người đã giúp mình. Giúp người rồi khi mình cần sẽ có người khác giúp lại thôi” - chị Hương bộc bạch.
Hai mẹ con máu hiếm
Tình cờ một lần đến nhà người bạn tại quận Gò Vấp, TP.HCM chơi và được rủ đi hiến máu nhân đạo, chị Lưu Ngọc Dung mới biết mình có nhóm máu AB (Rh-). Hiến nhiều rồi thành quen, mỗi khi có bệnh nhân cần chị Dung lại quày quả nhờ con chở đi hiến tặng máu cứu người. “Mình chẳng có của cải gì để giúp người bệnh, thôi thì có chút máu hiếm trời ban hiến tặng cứu người làm phúc. Sau mỗi lần hiến máu, trên đường về trong người lại thấy phơi phới đầy sức sống. Niềm vui ban tặng lạ lắm, nó ngân dài hàng tháng trời. Đó cũng là việc làm để các con mình hiểu lẽ sống” - chị Dung chia sẻ.
Với quán nước nhỏ trên đường Trần Bình Trọng, quận 5, TP.HCM, chị Dung xoay xở kiếm tiền nuôi mẹ già, chồng nghỉ việc mất sức và hai người con đang tuổi ăn học. Cuộc sống chẳng dư dả gì nhưng chị lại rất giàu lòng nhân ái, chỉ cần Câu lạc bộ Máu hiếm điện thoại cho biết có bệnh nhân cần máu hiếm chị lại lên đường. Kể từ ngày tham gia câu lạc bộ, chị Dung đã hiến máu 15 lần với gần 5 lít máu.
“Nghe mẹ kể về một số trường hợp bệnh nhân cần máu đáng thương như thế nào và qua những lần chở mẹ đi hiến máu nhân đạo, em nghĩ mình cũng nên làm như mẹ để giúp người” - Võ Phúc Thy, con gái chị Dung, tâm niệm. Ngày còn học phổ thông Thy mong mình mau đủ 18 tuổi để được đi hiến máu. Thy nghĩ giống như mẹ mình: “Hiến máu giúp nhiều người qua cơn bệnh tật, họ khỏe thì lòng mình cũng vui lây”.
Thế rồi, đúng sinh nhật của tuổi 18 vào năm 2006, không như các bạn cùng trang lứa tổ chức tiệc tùng, Thy chọn đi hiến hai đơn vị máu nhân đạo để kỷ niệm ngày sinh của mình. Và một tuần sau, thật bất ngờ, Trung tâm Hiến máu nhân đạo gọi điện thông báo Thy cũng có nhóm máu hiếm A (Rh-), một trong những loại máu hiếm như mẹ. Thế rồi từ đó Thy tích cực tham gia Câu lạc bộ Máu hiếm và đã hiến máu liên tục chín lần, cho đi 2,6 lít máu.
thy kể có lần em được điều đến thẳng Bệnh viện Nhi Đồng 2 để hiến 1,5 đơn vị máu gấp cho một em bé mổ tim. “Em đang ngồi đợi lấy máu thì có một người đàn ông dáng vẻ nông dân dẫn một cô bé trạc 10-12 tuổi đi tới trước mặt. Bác ấy bảo cô bé: Đây là người cho con máu đó, con khoanh tay cảm ơn cô đi! Cô bé lễ phép, khoanh tay, cúi đầu: Con mang ơn cô! Lúc đó em xúc động, nghĩ rằng mình sống mà được chia sẻ, cho đi thì lòng luôn cảm thấy thanh thản. Và chỉ vậy thôi là đủ rồi chứ không nghĩ mình phải được trả ơn”.
Trước khi nói lời cảm ơn, chúc Thy mạnh khỏe, bác nông dân còn nói với con gái: “Con ráng mau lành bệnh, chịu khó ăn, lớn nhanh để đi hiến máu làm phước như cô nghen!”. Và cô bé dạ một câu thật to. Niềm vui ấy khiến Thy và mẹ như có thêm lời động viên trên con đường hiến máu nhân đạo mang lại cuộc sống và niềm vui cho người khác.
Theo MINH TÂM (Tuổi Trẻ)
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !